Đã 5 năm, từ ngày vào phổ thông, tôi không theo dõi bộ phim dài tập nào. Có một bộ phim tôi xem từ ngày còn nhỏ, mãi về sau tôi không bao giờ dám xem lại, vì buồn. Dạo này, tôi bỗng có can đảm xem trở lại. Tôi từng nghĩ, giờ, tôi đã đủ sức trụ thật vững để thôi thấy lòng mình quặn lên trước những xúc cảm chảy tràn. Nhưng, tôi sai rồi. Tôi vẫn buồn vẹn nguyên như ngày đầu tiên xem phim ấy.
Xem xong, tôi đã khóc rất nhiều, vì một nỗi liên tưởng!
Con người ta, sống là để gom góp kỷ niệm. Bước một bước, nhặt một kỷ niệm. Nhặt mãi, đôi lần cũng thấy trĩu. Nhưng đâu thể buông, đâu thể tráo đổi. Thế là, mỗi sáng ra vẫn biết mình thở, tóc mình vẫn xanh vời vợi. Nhưng sao khó sống quá? Thấy nặng ở và đau ở chỗ này - tim và ý nghĩ.
Sống, gặp nhau, đâu phải một cái quay lưng thì phôi pha hết. Cuộc sống và ngóc ngách tâm can mình, chưa hề đơn giản vậy.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét