Thứ Ba, 6 tháng 12, 2011

Coffee phố thị và khói rạ

                                                      
Chất rock phố thị len lén vào tôi
Tiềm thức chẳng bao giờ ngủ yên
Trỗi dậy ào ạt
Đưa hồn tôi bay về lãng đãng nơi cánh đồng
Mùa rất ngoan, hiền như sợi nắng
Cà phê đắng, khỏa lấp bâng khuâng đang đong đầy.
Chuyến tàu chạy trong sương
Đưa tôi đi, vô tình đánh rơi tâm hồn nơi gốc rạ
Giữa phố thị đèn màu chợt mộng du
Tôi thấy mình đi về phía tiếng ầu ơ của mẹ 
Đi ngang qua làn gió mang mùi khét của khói rạ ban chiều
Nằm ngủ vùi giữa cánh đồng khô nứt nẻ
Nghe đất quê tôi than thở thèm phù sa.
Chất rock dội vào tai
Tan biến nhanh khi tôi mơ về những khúc hát dịu êm
Gió ca rạo rực như khát khao thinh không
Con dế rù rì tụng bài ca tháng nắng
Cảm được mình non nớt nên thèm lắm tình thương
Và nắng Sài thành hiền như tình mẹ
Rơi rớt trên bờ vai
Hôn lên tôi như cái vuốt tóc của ba ngày bé dại.
Tiềm thức chẳng bao giờ chịu ngủ yên
Trỗi dậy giết chậm hồn tôi
Nên giữa phố thị chợt mông lung
Khói cà phê dựng hình làn khói rạ
Và chất rock tan thành tiếng ầu ơ, nhẹ bẫng
Lặng lẽ...
Tôi ẵm nuối tiếc chạy thẳng vào đời.

Chủ Nhật, 4 tháng 12, 2011

Tháng mười hai và tôi

                   
 
 
Giọt cà phê vỡ mạnh nơi đấy tách.
 
Tháng mười hai...
Nắng quá hiền chẳng hâm nóng nổi buổi chiều
Tâm hồn tôi buốt lạnh qua bao lần về ngang lối cũ
Gió ngoan cố chẳng biết nghe lời
Vắt kiệt sức mình thổi rát tháng mười hai.


Vẫn tựa mình trên lênh đênh tháng mười hai
Mùa đông khiến thị trấn trở nên trầm cảm
Rồi ủ dột, thị trấn hóa rêu phong
Tháng mười hai buồn mà đẹp
Tôi tuổi buồn liệu là tuổi đẹp không mùa ơi?

Tách cà phê chẳng còn nhỏ giọt
Và dẫu buồn đến từng kẽ tóc
Cũng chẳng khóc nổi cho mình một giọt tinh khôi
Khóe mi tôi ráo hoảnh
Mình già dặn giữa thơ ngây,
Hay đã trưởng thành?

Tách cà phê lạnh đi giữa tháng mười hai...
         
                       Mùa đông 2010 dấu yêu!
      
 

Thứ Ba, 22 tháng 11, 2011

Hoài niệm hay chạy trốn?

      Bỏ rơi thời ngốc xít, thời gian rủ tôi bước vào tuổi mới lớn, vô tư và trỗi dậy những xáo động đầu đời. Một cái vuốt tóc, một nụ cười đủ để thấy mình thanh xuân, đủ để đỏng đảnh và không chừng cũng đủ để làm ai đó một lần nhớ.
   Và rồi yêu - đã hơn một lần tôi định nghĩa tình yêu bằng ý nghĩ non nớt của tuổi mười tám. Là nụ hôn, bờ môi, mắt ướt, mi cay? Là tóc dài dỗi hờn tóc ngắn trong cái hẹn vụng về? Là nắm tay nhau đi trong mùa thu lá đổ lãng mạn như một tình khúc nào đó? Hay là một lá thư nhòe chữ tím rụt rè trao nhau?... Ừ! Nếu vậy thì đẹp biết bao. Nhưng không! Tình yêu còn là nước mắt, chát đắng, lặng lẽ, đau thương... Tự hỏi: "Tình yêu tuổi học trò hồn nhiên, thơ ngây, không đau thương và vết xước?". Rồi tìm ra cho mình câu trả lời: "Tình yêu tuổi nào cũng từ con tim, con tim tuổi nào cũng có thể bị tổn thương và tổn thương tuổi nào cũng có thể để lại một vết xước".
   Cũng đã hơn một lần tôi nghĩ đến những ngả rẽ. Lớn rồi, lớn thật rồi. Cuộc sống cần thay đổi và đi về nhiều phía để làm phong phú dòng đời, để cắt nghĩa vẹn nguyên từ "cuộc sống". Chia tay thời "cởi trần tắm mưa" cũng là lúc những đứa bạn có thể gọi là "chiến hữu" của tôi chọn những con đường đi khác nhau. Đùng một cái, cả lũ thôi học lao vào khái niệm mới toanh "bon chen", để riêng tôi ở lại. Đùng một cái, mái tóc đen óng, buộc thành đuôi gà ngày xưa của nhỏ bạn thân trở thành sợi ngắn sợi dài, sợi xanh sợi đỏ. Cũng đùng một cái, nhỏ bạn trao tôi cánh thiệp hồng mời đám cưới nhỏ ở cái tuổi mười tám... Tất cả đã xoay chuyển về những phía khác nhau. Đơn giản, đó là "cuộc sống".
Và rồi mệt - cũng đã hơn một lần tôi cảm được sự mệt nhoài trước những chuyển biến của tâm hồn và cả choáng váng bởi "lý sự cuộc sống" ấy. Phải chăng tuổi này yếu mềm? Phải chăng tôi chưa đủ sức bứt mình ra khỏi thời bé bỏng? Phải chăng tôi cần điểm vịn? Tôi trở nên là người sống nghiêng về quá khứ, mải mê hoài niệm và quên đi thực tại. Tôi chẳng dám nghĩ đến tương lai bởi sợ sự xáo trộn, sợ những chuyển biến ập đến và mình không đứng vững. Khi mệt nhoài, tôi về gối đầu lên ký ức để miên man dẫn tâm hồn vào miền hoài niệm. Thời gian cứ trôi, càng hoài niệm tôi như kẻ ở lại. Phải chăng tôi "ngoại tình" với quá khứ? Hay là người chạy trốn tương lai? Tôi hèn nhát và không dám tiến về phía trước? Sợ đau thương, sợ tiếp tục đổ vỡ?
   Và rồi thức tỉnh - đã là mười tám, độ tuổi đủ để xoay chuyển mọi vết xước thành một chân lý sống sau bao lần dụi mắt và gượng cười. "Hoài niệm để chưa thấy mình lớn và cần phải lớn" - tôi nhận ra điều ấy trong một lần đặt tay lên trán. Rồi biết chẳng phải mình say sưa ngày cũ, chẳng phải mình trốn tránh thực tại. Tôi học cách chấp nhận mọi biến đổi của cuộc sống từ ấy. Mọi thứ rồi sẽ dịu vợi, ký ức và thực tại ru tuổi mười tám bình yên, bình... yên.

   Hồi 17 - ngày ngu ngơ như cờ bắp, ngơ ngác như thằng gác đình thiếu thuốc phiện.

Thứ Năm, 3 tháng 11, 2011

Khóc đêm



                          

 Đêm qua, giấc ngủ của tôi hoang hoải, chụp giựt. Trong giấc ngủ tôi sợ ai đó lấy đi của mình một điều gì đó. Thế là giấc ngủ của tôi đầy ngờ vực và đề phòng. Tôi thức dậy, hai khóe mi níu lại. Thì ra trong giấc ngủ tôi đã khóc.Trưa nay, tôi ngủ - giấc ngủ không lành lặn. Tôi thấy mình tháo chạy về một nơi không có âm thanh, ro rúm trong bóng tối. Chỉ còn tôi ngồi nhâm nhi tiếng khóc ám ảnh của mình. Tôi không hiểu nổi cái quái gì cắt xén giấc ngủ của tôi. Tôi thường khóc khi ngủ, kỳ khôi.

Mấy ngày nay tôi thấy mình hạnh phúc. Nhưng rồi những nỗi bất an ùa về. Hôm rồi tôi đã khóc trên xe bus khi thấy một lão già hì hục lên xe, rồi ngồi run lẫy bẫy, lão già gầy gò, cóp má. Tôi xông xáo đi trên đường Tân Sơn Nhì, một bà lão mời tôi mua vé số, nài nỉ (tại sao lại nài nỉ một con bé sinh viên nhỉ?), tôi từ chối, và rồi khóc. Khóc, đơn giản vì tôi biết ba tôi cũng gầy gò, cóp má như lão già đó, ba đang chống chọi với nỗi cô đơn. Khóc, vì đơn giản tôi hiểu má tôi cũng bán vé số, má sẽ tuyệt vọng với cái lắc đầu của người ta. Rồi bài ca bất an đó cũng thành sự thật, ba tôi bệnh, những hơi thở của ba xiêu vẹo. Má tôi thôi không mời vế số người ta nữa, má về lo cho ba. Chợt nhiên tôi thường khóc đêm như một đứa bé, và thấy đầu óc mình hỗn tạp lúc ngủ trưa. Trong giấc ngủ tôi cứ thấy mình tháo chạy, chạy mãi. Tôi chạy trốn những người già, trốn sự mất mát hiển nhiên. Đó là cảm giác. Dù triết học vẫn cho rằng "thực tiễn bao giờ cũng mạnh hơn cảm giác", tôi vẫn sợ hãi cảm giác của mình.

Thứ Bảy, 22 tháng 10, 2011

Ba ơi!

  
   Mình ngồi đây, nơi này không có bão. Cách nơi này chừng hơn 800km - Quảng Ngãi vừa oằn mình đi qua một cơn bão. Nghe giọng ba gầy gầy, rè rè qua điện thoại, mình phát khóc. Cuộc đời ba, lặng lẽ, lầm lủi. Giờ lại càng lặng lẽ, lầm lủi hơn khi mình đã đi học xa. Mình nhớ ba da diết. Bão về, táp vào mái nhà màu sô-cô-la, táp lên tuổi 61 của ba. "Và cô độc, cái này còn đáng sợ hơn cả đói rét và ốm đau" - Chí Phèo còn sợ cô độc huống chi là ba.





Ba của con!


   Mái nhà nhỏ bé của nhà mình, gió sẽ thốc từ cửa trước ra cửa sau lúc bão về. Ba sẽ hì hục lót lại chỗ nằm cho con chó, hứng nước dột dưới nhà bếp, ngồi ro rúm hơ đôi tay ở bếp... Mình hình dung lại rất nhiều, và khóc cũng rất nhiều. Ba ơi! Sài Gòn không có bão!
  Ba ơi! Con giờ yếu hèn lắm. Nghị lực của con bé 3g sáng dậy nấu cơm, 5g sáng băng đường núi toàn những nấm mộ, cũ có mới có, bốc khói sau cơn mưa để đi học đã biến mất rồi ba ơi! Ngày đó con ít khóc, những lúc chăn bò gai đâm giữa lòng bàn tay, bò đá vào bụng con vẫn không khóc. Giờ, con khóc nhiều, khóc vô lý. Ba ơi!

Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

Chân lí cho ngày mới lớn

                              
                                         Tháng 7 - 2010
Tự dưng muốn mình ngây ngô như đưa con gái ngày mới lớn
Cần mẫn bên cuốn tiểu thuyết gạch chân những dòng chữ tự cho là chân lí sống
Rồi trong mơ vẫn tin chắc chân lí ấy sẽ theo ta
Hay cứ muốn mình là cánh diều tuổi nhỏ
Bay mỏi rồi chợt đứt dây tìm về chốn nào đó nghỉ ngơi
Chẳng phải gò bó đời mình bởi giớ hạn đoạn dây, khi trái tim khát khao điều vô hạn
Hoặc cứ muốn mình là chiếc lá úa vàng
Để gió mùa thu cuốn bay vào ô cửa nhà gã thi lãng mạn nào đó
Rồi nhẹ nhàng chiếc lá đi vào thơ, tồn tại cùng câu chữ
Cũng có lúc muốn mình là tình yêu
Bởi thế gian ca rằng tình yêu trường tồn và vĩnh cửu.

Rồi cũng đi qua thời mụ mị
Mọi thứ cứ như vòng xoáy
Một ngày biết chân lí đã đủ đầy, mình thiếu ý chí và lòng nhiệt thành
Cánh diều đứt dây chỉ như kẻ bộ hành trên sa mạc mãi không tìm thấy dấu chân mình sau cơn bão cát
Chiếc lá mùa thu cũng vụn nát bên hiên nhà
Tình yêu còn mãi nhưng nỗi đau tình yêu mang lại cũng tồn tại tương đương.

Hơi đâu ngồi giải mã những vết thương
Bằng những lần đặt tay lên trán
Bởi đường còn dài và ta còn đôi chân.

Thứ Ba, 6 tháng 9, 2011

Entry này chẳng biết gọi là gì!

      Tụi bây à! Tự nhiên tao nhớ tụi bây kinh khủng. Mấy ngày này tao thất vọng rất nhiều điều, tao thường đi lang thang, và thường gọi tên tụi bây, cả trong vô thức. Tao nhớ con Quyên thường gọi tao là "Tiêu ơi", chỉ vì tao mặc quần xanh áo trắng đi học nhìn tao nhỏ xíu, gần như nhỏ nhất lớp, nhỏ như hạt tiêu ấy. Tao nhớ nó thường rủ tao ra căn tin ăn chuối chiên, có hôm ăn đến quên vào làm bài kiểm tra. Còn con Thanh, nó cứ gọi tao là "Tự con", tao không hiểu sao lại gọi tao như vậy. Rồi tao biết chỉ vì tao nhại giọng giống y thầy Tự nên tụi bây gọi tao là con ổng, buồn cười. Tao nhớ con Nga lùn có giọng cười khủng như bom nguyên tử. Con Sùng siêu mỏng, phải nói mỏng như tấm ván ép. Con con Yến, con Hoa y như đồng tính, kè kè nhau đi chơi hoài. Tụi bây à! 7 đứa tụi mình có một thời vui ơi là vui. Giờ tao quay quắt giữa Sài Gòn không một người bạn, lắm lúc tao thèm nghe giọng Quảng Ngãi mình đến điên người.

Chú à! H. đã từng nghĩ chú sẽ chẳng đọng lại chút gì trong H., nhưng mấy ngày nay H. lùng lại danh bạ và nhận ra mình chưa xóa số chú, thảng thốt thấy mình nhớ chú, cần một lời từ chú. Sao chú vẫn không bỏ cái tính đó đi! Chú cứ mặc định cho ý nghĩ của mình: mỗi lần H. nhắn tin nửa đêm cho chú nghĩa là H. có chuyện buồn. Tại sao vậy chú? Sao chú không trách H. một thời hắt hủi?Giữa cuộc sống vô chừng H. nhớ chú lắm! Những giá trị đáng để H. níu lại cứ lần lượt chán ngắt H. và rủ nhau ra đi. Vì H. hay vì chẳng ai đủ sức hiểu cái con người H. như chú nói? Chú à! Nhớ chú!

Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2011

Mặc định cho kí ức

 


Tháng này, mùa thu đã già chưa anh?
Với em khi chuỗi ngày xưa cũ phô bày nỗi nhớ, mùa thu đã thấm tận vào tim
Tàn tích cuộc tình ngày ấy cứ giằng xé cái nhìn trong veo thành vụn vỡ
Em chẳng thể nào vị tha với mùa thu.

Anh có thể dìu em đi hết con dốc thu
Khi kỉ niệm chẳng thể nào chết trong quá khứ nên em kiệt sức
Vài chiếc lá chán cành đã làm cuộc đi rong
Những buổi chiều thấy mình quay quắt giữa con phố chẳng thuộc nổi tên đường
Em biết, mùa thu đang đậm đặc quanh mình
Giá mà gió có thể cuốn phăng được kí ức
Em sẽ phơi mái tóc gầy và phong phanh trong làn áo mỏng
Để gió thổi nỗi niềm trốn vào mưa.

Có lẽ em không đủ kiên nhẫn đi hết mùa thu
Bởi lá cứ rơi, mưa cứ rơi và trái tim em cũng rơi hẳn về phía anh
Em không gom được hết lá vàng rơi trên con phố này
Không xóa được gió heo may và cơn mưa buồn dai dẳng
Nên chẳng thể giấu mất mùa thu
Cũng chẳng biết giấu anh đi đâu, khi lí trí đã quá hiểu tính chất cuộc tình mình.

Rồi em sẽ mặc định kí ức bằng chữ quên
Bởi có một mùa thu nuôi lớn vết thương dài chưa thôi âm ỉ
Cơn mưa ngâu bỗng chuyển sang nặng hạt
Vài chiếc lá gầy bay lêu lổng ngoài trời để sang đông.

                               Một ngày hoàn toàn kiệt sức.

Thứ Hai, 15 tháng 8, 2011

Níu kéo

     Thực sự mình chẳng bao giờ níu kéo ai, mình sống hời hợt, sống bằng cái tôi quá lớn. Mình làm ra vẻ khá chai sạn và tự tin trước cuộc sống này, không ít người nhận xét mình như vậy. Không cần người khác thì mình vẫn sống, và như thế chẳng ai có quyền ảnh hưởng đến cuộc sống của mình. Mình hiển nhiên là mình, độc lập tự lo lấy hạnh phúc. Có những vết thương đau âm ỉ, mình thèm người san sẻ. Nhưng rồi không, mình vẫn giữ trong lòng, trong mắt người ta mình vẫn là con bé tự tin tuyệt đối. Cứ như thế, lắm lúc mình thấy cô đơn kinh khủng. Những đêm khuya ngồi viết truyện mà nước mắt chảy dài, nếu có thể một lần đáng thương trong mắt họ thì không đến nổi mình tội nghiệp đến vậy. Có những con người mình đánh rơi không nuối tiếc, rơi như mưa, rồi vụt biến, mình không tìm ra nữa.




     Cái đích của cuộc đời này là niềm vui. Nhưng thay vì post một entry có khuôn mặt cười, mình nằm dài trong những entry buồn thê thảm. Thay vì viết một truyện ngắn tươi sáng, mình lầm lì nhốt mình vào những bài thơ luôn rơi vào bế tắc. Vậy niềm vui của mình đâu? Mình chạy mãi chẳng tới cái đích niềm vui như thiên hạ. Lắm lúc mình chán tuýp người như mình - già nua, chai sạn trong ý nghĩ. Cứ đau, cứ chiêm nghiệm, cứ đưa ra những chân lí sống sau vết thương. Ừ, thì là trưởng thành đấy. Rồi tự hỏi thử lòng mình có tránh được nốt những vết thương phía sau nữa không? Hay lại đau, lại chiêm nghiệm, lại đưa ra chân lí sống? Cũ quá rồi, mệt không? Thôi thì tập sống đơn giản, tập níu kéo con người.

Thứ Hai, 8 tháng 8, 2011

Tôi đã thấy thu sang từ SMS


Tôi, lúc này sống như một cái máy mặc định sẵn cơ chế hoạt động - nghĩa là một ngày 24h vẫn là những sinh hoạt theo bản năng con người, không một điều sáng tạo

Đã là một cái máy cứ mãi làm việc theo một chu kỳ thì khó tránh khỏi bị mài mòn bởi ma sát

Tôi mặc nhiên để cuộc sống mài mòn, ký ức mài mòn, ý thức mài mòn...rồi thấy mình mòn thật, nhưng chẳng tròn trịa mà chênh vênh

Tách cafe, cuốn truyện, vài cuộc gọi và vài dòng SMS đã mặc định tôi mỗi ngày. Hay chính ý thức tự mặc định mình với những thứ đó?


Dòng SMS đến máy tôi từ một số chẳng thèm lưu vào danh bạ - "lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu"

12g03 đêm đọc tin nhắn trong mụ mị của đầu óc

Vẫn có những con người tôi để đứng ngoài vách tường của trái tim, để họ rơi vào thừa thãi trong ý nghĩ, nhưng tôi chưa chết trong họ

Sáng, vẫn là tách cafe, cuốn truyện...ngỡ cuộc sống vẫn cứ vậy

Nhưng không, ý nghĩ chẳng ngủ yên, ý nghĩ luôn chờ có cơ hội vực dậy, ý nghĩ đã khắc khoải bời một tin nhắn.


Mùa thu về thật

Và tôi chẳng bị mài mòn, vì một tin nhắn cũng đủ là tôi suy nghĩ, chẳng có gì mặc định được cơ thể sống

Tôi nhận ra thu về bởi một dòng SMS

Lá chán cành đã làm cuộc đi rong.

Thứ Hai, 1 tháng 8, 2011

Rồi sẽ khác

   Rồi mọi thứ sẽ khác thôi tôi ơi! Mình cần trang bị một ý chí mới, cái nhìn mới. Có thể mình sẽ máu lạnh một chút, thôi day dứt với những điều không đâu. Cô đơn, là chuỗi ngày chủ đạo của những tháng ngày tới, mình nên biết trước điều đó. Mình sẽ trở lại Sài Gòn với vai trò là cô sinh viên tỉnh lẻ. Và là đi học chứ chẳng phải đi chơi, phải cố gắng sống giữa Sài Gòn, dù đôi lúc thấy chẳng bình yên.
   Tự dưng mình muốn sống thu mình trong vỏ ốc, lười biếng giao diện với cuộc sống này. Mình lười mở mail, lười trả lời tin nhắn, lười nghe và sạc pin điện thoại, lười cả những cuộc hú hí đi chơi của thiên hạ. Mình thích lẩn quẩn ở nhà làm những chuyện lặt vặt, chôn đôi mắt và cái đầu trong mấy cuốn truyện, bài thơ. Bình yên chưa từng thấy. Đây là triệu chứng của căn bệnh gì đây? Sống chậm chăng? Bố cục cuộc sống của mình lúc này thiệt quái dị. Ngủ sớm, giữa đêm thức dậy với một ly nước chanh nóng và vẽ vẩn vơ, sáng dậy muộn cũng chẳng ai đoái hoài gì đến.
   Rồi mọi thứ sẽ khác thôi tôi ơi!
  

Thứ Năm, 14 tháng 7, 2011

Mình giữa Sài Gòn

                                                 
                        
    Mấy ngày này mình rơi vào trạng thái chán chường. Kì thi Đại học cũng đã qua, trước đó mình rất lo cho kì thi này. Rồi nó đến, mình không chút cảm giác, nó đơn giản như bao kì thi khác. Mình thách thức cuộc đời mình bằng một tuần ôn bài, sau đó vác xác đi thi, có lẽ chẳng ai như mình. Nếu đậu, có lẽ kiến thức mình khá vững. Nếu rớt, cái giá của sự buông xuôi.
   Sài Gòn cứ chiều lại là mưa suốt, buồn tênh. Nằm giữa phòng trọ ngậm hộp sữa hút chán nản, đọc vài truyện ngắn. Chưa bao giờ mình rảnh rỗi, cô đơn và lo nghĩ như lúc này. K. rủ mình đi cafe. Mình đi nhưng không một cảm giác, chủ yếu ngồi nhìn ra ngoài đại lộ.  Im lặng là nhiều. Mình không hiểu nổi mình, cũng chẳng hiểu nổi hắn.
   Mình thèm làm thơ, nhưng dường như mình không thể nào tô nổi ga màu sáng sủa cho một bài thơ nào. Mình sợ phải đối mặt với cảm giác đau đơ đau điếng khi sản xuất ra một đứa con tinh thần. Làm thơ, viết văn là lúc mình sống đúng với con người mình nhất. Nhưng giờ mình sợ những câu chữ đong đầy niềm đau ấy. Mình chạy trốn mình? Có lẽ! Đã bảy tháng mình không làm thơ, không một bài nào ra trò cả. Bảy tháng mình để tâm hồn mình rên rỉ thê lương, nhức buốt.
   Độ này mình nhận ra thân hình đã gầy ốm liêu xiêu đáng báo động, chẳng cần ai nhận xét mình cũng phát hiện ra. Cái trán cao bướng bỉnh của mình như rộng ra trước vòm tóc, đôi tay ngòi bút giờ gầy guộc...Mình thương mình kinh khủng. Ngày ấy, mình quá nhiều chấn động. Để ngày tàn tích cứ nằm mãi trong trí óc, trái tim... cứ rên rỉ trong những câu thơ của mình. Ngày nay, mình vẫn là con bé đầy biến động.
   Có lẽ khi con người ta hồ nghi chính mình là lúc họ đau và chiêm nghiệm về mình nhất. Mình đã oằn mình đi qua những vết thương, đi qua những dòng nước mắt. Và những chuỗi ngày tới mình sẽ xa rời chính mình hơn. Mình dự báo trước cho bản thân một cuộc đời sinh viên nghèo nàn, buồn bèo. Mình sẽ cố gắng, dù Sài Gòn khó sống đúng với con người mình. Mình sẽ tìm lại chính mình qua những câu thơ!

Chủ Nhật, 3 tháng 7, 2011

Mình

Tự dưng muốn mình như một cái nickname
Hoặc out hoặc on, tùy lúc nào mình thích
Hay treo vội dòng status "tôi đang buồn" để xoa dịu nỗi đau
Rồi ngồi miệt mài với những giá trị hư ảo
Chợt nhận ra mình như một cá thể trong quần thể
Hoặc sống hoặc chết chỉ một và một lần thôi
Muốn treo vội dòng chữ "tôi đang buồn" lên khuôn mặt
Nhưng mình là người thiếu thật thà
Lòng quặn từng cơn mà miệng cứ gượng cười giả dối
Cuối cùng giá trị thực cũng chỉ là một nỗi đau.

                                   

   Độ này mình hay buồn, dù cuộc sống cũng chẳng có gì đáng để buồn. Hình như mình chẳng còn khát khao nữa, ngay cả những điều trước đây mình thèm thuồng mong đợi. Dù thất bại mình cũng chẳng khóc (hay mình thất bại đã quá nhiều?). Thành công mình cũng chẳng mấy vui, dù trước đó mình mình chạy theo nó không biết mệt mỏi. Cả tình yêu cũng vậy, chối bỏ để bình yên, rồi trong phút bình yên đó mình đau âm ỉ. Một nhân ảnh mình một thời mộng mị, rồi tình trong tầm tay, đôi lúc mình không còn cảm giác nữa. Nếu có thể, sẽ véo mình một cái thiệt đau, rồi khóc, rồi lau dòng nước mắt trên má như một đứa con nít, được vậy thì tuyệt.
   Độ này mình thường chạy xe long nhong khắp thị trấn. Giá có thể bây giờ là mùa thu, mình sẽ phơi cái hình sinh này trong gió. Những ngày này mình thấy thị trấn chật chội, con đường chật chội, lòng mình cũng chật chội. Mình không muốn kí ức để lại trên tương lai bất kì một lát cắt nào, bởi mình đã hết thuốc trị nỗi đau tâm hồn, mà không, có lẽ mình chưa hề có loại thuốc nào trị được nỗi đau ấy. Mình sẽ tập quên, hoặc có thể chẳng bao giờ mình quên được, hẳn nhiên một điều là mình chưa điên để quên đi nỗi nhớ. Có lẽ mình sẽ bắt đầu tình bạn mới, để ít ra những lúc yếu lòng mình còn một ai đó để trút ưu phiền. Một tình bạn thật thà nhất, hiểu mình nhất, và hơi na ná mình về tính cách. Cũng có lẽ mình để mọi thứ thật an nhiên, mình sẽ kết nạp tất cả những ai đi qua cuộc đời mình, rồi hoặc ở lại, hoặc đi, tùy. Hi vọng mình có một tình bạn đúng nghĩa.
   Cuộc sống buồn quá, tháng sáu này kỉ niệm lại hóa ra dở hơi! Bởi kỉ niệm cũng chung nhà với kí ức, mà kí ức chủ yếu là buồn. Mình đã bỏ cái blog cũ, đơn giản vì mình ghét những lời nhận xét của những người mình không thích. Rồi mình sẽ delete họ ra khỏi cuộc sống của mình, mình không muốn thuộc những cái tên ấy trong đầu. Nếu có thể, mình không chút nhớ gì về họ như chưa từng quen thì càng tốt. Thực sự nơi này không có những người mình thương yêu, tôn trọng (trừ gia đình). Ở đây, mình thấy dối gian nhiều, ghen ghét nhiều, và mình không đủ sức cho những chiến lược "im lặng là vàng " nữa. Mình sẽ thay đổi cuộc sống của mình, thế thôi, "new" mọi thứ.
   Mình đã delete những bản nhạc ướt át như Ướt mi, Tình nhớ... và thay vào đó những bản Rap mình vừa tải về. Bỗng dưng mình thích Rap (tùy bài thôi), cả Rock nữa (đương nhiên là Rock Việt). Bản Rap Huế trên Youtube.com í, hay thiệt hay, rap từ trong veo, và mình sẽ tập sôi động, mình im lặng đã quá nhiều. Rồi sẽ thay đổi hết, nổi loạn cũng được, miễn mình thấy vui. Mình cũng sẽ delete số của mấy đứa bạn, đơn giản đã từ lâu mình biết ghen ghét đã đốt cháy tình bạn thành tro. Cũng sẽ thôi vênh cái mặt ra gian dối với những cái xã giao bão hòa tình bạn, mình sẽ nói hết những gì cần nói, bởi bạn thân tôi ơi bạn đã tự làm mình xấu đi trong tôi.
   Mình sẽ thôi không cắt tóc những lúc chán đời nữa, sẽ không đi cafe một mình. Mình cũng sẽ yêu anh thật nhiều. Yêu anh, cơ bản là khổ. Khổ, mình biết, nhưng nền tảng là đã yêu nhau rồi!
Mình sẽ gặp anh, nắm tay anh. Và ít ra mình còn anh để khóc, vì đã lâu rất lâu rồi mình không khóc với một ai. Mình thương cái vẻ "cũ kỹ" của anh, truân chuyên và trần thế.
   Vậy nhé! Cho một cuộc cách tân.